" " ""
Giờ lành đã đến, khi tất cả quan khách đều ổn định vị trí, Bất Hủ theo Bất Hủ, Siêu Thần theo Siêu Thần.
Lần lượt tứ đại Phó Tông Chủ mang theo các vị Chiến Lão, Nghệ Lão và Bá Lão cùng lúc xuất hiện.
Lạc Sương anh tư bừng bừng, khí khái vô biên, cưỡi trên lưng Khải Huyền Thần Sư, tay cầm Sát Chiến Thiên Thương ngạo nghễ trời đất, vạn quân thét gào, quân thế ngưng tụ đến cực điểm.
Hoài Khánh đạp bước giữa thiên không, sau lưng hiện ra thất đại long ảnh, uy áp toả ra khiến vạn yêu rùng mình, dù là long tộc có huyết thống đỉnh cấp như Đông Long Cung không thoát khỏi bị nàng áp chế, nội tâm chấn kinh, có thể khẳng định nữ nhân này chính là khắc tinh của long tộc.
Yểm Tuyên ẩn trong khôi giáp nặng nề nhưng động tác lại phiêu miểu như quỷ mị, thoát ẩn thoát hiện vô cùng khó lường, mang đến cảm giác nguy hiểm đến tột đỉnh trong lòng các Siêu Thần cường giả, dường như có thể bị nàng đoạt mạng bất cứ lúc nào.
Lâm Tích trái lại hoàn toàn, nội liễm đến cực hạn, nhìn như nữ nhân bình thường không có gì đặc biệt, chỉ có một con chồn nhỏ ngồi ở trên vai… nhưng lại có thể đứng bình thản cùng ba vị Phó Tông Chủ còn lại, càng làm người ta chẳng biết đâu mà lần.
Có đôi khi người bình phàm nhất, mới chính là nhân vật đáng sợ nhất.
Bởi lẽ nếu ngươi không có bản lĩnh, ngươi có thể che giấu nội tình của bản thân trước mặt đông đảo cường giả như vậy sao?
Chỉ có các Bất Hủ Thần, mới có thể nhận ra Thời Gian và Không Gian xung quanh Lâm Tích thoáng run rẩy, tạo ra những gợn sóng thời không hỗn loạn khó lường.
“Bốn vị Phó Tông Chủ này, mỗi người đều không tầm thường, đặt ở bất kỳ thế lực nào cũng là nhân vật đỉnh cao, dù truyền nhân trực hệ của Bất Hủ Thần chưa chắc có thể sánh bằng. ”Tu Di Thần Tăng nghiêm nghị đánh giá.
Một vị Bất Hủ Quỷ Tộc ngưng giọng nói: “Sát Lục Yêu Thần – Yêu Hồng Lộ, Vực Chủ của Bất Hủ Yêu Vực – Yêu Luân, gia chủ của Hữu Gia – Hữu Văn đã đánh bại Ngự Hải Đảo Chủ, mỗi người bọn họ đều đã từng là người đứng đầu thế lực của mình, lại cam nguyện trở thành một trong các Trưởng Lão tại Bá Việt Tông. ”
Điều này chẳng khác nào tập hợp một nhóm cường giả hàng đầu dưới Bất Hủ Thần vào cống hiến cho một tông môn.
Nếu tông chủ không phải bậc minh quân xuất chúng, làm sao có thể khiến những đại nhân vật tâm cao khí ngạo kia hạ mình phục tùng như vậy?
Bất quá lúc này, bốn vị phó tông chủ và các trưởng lão đều đứng sang hai bên, kính cẩn hô lớn:
“Mời nhị vị Bá Hậu cùng chư vị Bá Phi!”
Cung Đình Thụ cao vút trong mây, cảnh tượng như thần tích sáng lên.
ẦM!
Đế Quân Thần Toạ nặng nề giáng xuống giữa toàn trường, bão cát cuồn cuộn, sóng thần trào dâng, vạn quân gào thét.
Bên trên thần toạ, hai vị nữ tử ung dung ngồi cạnh nhau, quét mắt nhìn khắp thiên hạ.
Một người ưu nhã đoan trang, mẫu nghi thiên hạ, được hư ảnh Bất Hủ Thổ Thần cùng Bất Hủ Thuỷ Thần đứng ở phía sau.
Một người cao quý tuyệt luân, thánh khiết không thể tả, trong tay chấp chưởng một toà tháp màu đồng cổ, đang chậm rãi xoay tròn.
Mà ở phía sau hai nàng, từng bóng hồng tuyệt sắc như bách hoa đua nở, mỗi một người kém nhất cũng là Siêu Thần đỉnh cấp, trong đó càng tồn tại vài vị Bất Hủ Thần.
Trong lúc nhất thời, toàn thể tu sĩ đều đứng lên, dù là Bất Hủ cường giả cũng không ngoại lệ, không thể che giấu vẻ thất thố, rung động.
Đối với các tu sĩ dưới Bất Hủ Thần, bọn hắn vừa bị kinh diễm, vừa không thể tin cảnh tượng như thế thật sự tồn tại ở thế gian này.
Nhưng đối với các Bất Hủ Thần, lại bị thất thố bởi sự xuất hiện của hai vị Bá Hậu đang ngồi trên Đế Quân Thần Toạ.
Bởi vì không khó nhận ra, ngoại trừ Thuỷ Hoang Bá Hậu vừa đột phá cách đây một năm, lại có vị Bá Hậu thứ hai tồn tại.
Đáng nói chính là, vị Bá Hậu này chính là Thần Huyền Huân – Bất Hủ Công Chúa trong quá khứ.
Mà Bất Hủ Thần Vật trong tay nàng lại là Bất Hủ Thần Tháp, hàng thật giá thật.
“Tại sao lại như thế?”Mai Hồng Sương ngơ ngác:
“Chẳng phải Bất Hủ Thần Tháp thuộc về Bất Hủ Bá Chủ? Vậy tại sao Thần Huyền Huân có thể đột phá?”
Đây chính là câu hỏi hiện ra trong đầu của tất cả cường giả ở đây, ngay cả kiến thức sâu rộng như Thái Cổ Viện Trưởng cũng kinh nghi bất định.
Bằng vào kiến thức và nhãn lực của họ, đương nhiên có thể nhận ra Thần Huyền Huân thật sự là Bất Hủ Thần.
Nhưng chẳng phải một Bất Hủ Thần Vật chỉ giới hạn cho chủ nhân của chúng đột phá Bất Hủ hay sao?
Nếu Lạc Nam đã đột phá rồi, tại sao Thần Huyền Huân vẫn có thể đột phá?
Điều này chẳng phải nói, số lượng Bất Hủ Thần của Bá Việt Tông nhiều hơn tất cả tưởng tượng và suy đoán hay sao?
Tông môn này rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì, vì sao có thể kinh khủng đến như thế?
Điều không thể lý giải luôn là những điều đáng sợ nhất.
Hai vị Bá Hậu tu vi Bất Hủ mang đến sóng to gió lớn trong nội tâm toàn trường, thật lâu không thể bình tĩnh.
Yên Nhược Tuyết cùng Thần Huyền Huân nhìn nhau nở nụ cười, chậm rãi từ trên thần toạ đứng lên.
Các nàng mỗi người mang theo một nhóm Bá Phi, tách ra hai bên trái và phải để lộ ra một con đường, dịu dàng thi lễ:
“Thỉnh phu quân đăng tràng!”
Lời này như ước mơ, khát vọng của toàn thể nam nhân trong thiên hạ, lại được những nữ nhân tuyệt sắc nhất, xuất chúng nhất cùng lúc hô lên.
Trước vạn chúng chú mục, một vị nam tử thân khoác hắc bào, trên y phục luân chuyển những luồng Bất Hủ Thần Văn hoàng kim nhàn nhạt, thân thể thẳng tắp, uy vũ vô song, đồng tử tà mị từ sâu trong Bá Chủ Chi Thành chậm rãi bước ra.
Chỉ thấy hắn cõng trên lưng Tiểu Thiên Ý đáng yêu bụ bẫm như thiên sứ.
Đi bên phải là đại nữ nhi Lạc Kỳ Nam bạch y như tuyết, siêu phàm thoát tục, tay cầm Loan Vũ Phiến nhẹ nhàng, như tiên tử không nhiễm khói lửa trần gian thu hút mọi ánh nhìn ngưỡng mộ từ các đệ tử.
Đi bên trái là nữ nhi Lạc Yêu Nhi váy hồng phiêu bồng, sở hữu vẻ đẹp yêu diễm, như một tiểu yêu nữ có thể khuynh đảo thiên hạ, hồng nhan hoạ thuỷ, hoạ quốc ương dân.
“Tông chủ cùng các vị thiếu chủ giáng lâm!”Tiêu Tài Lão Tổ cúi thấp đầu hô vang.
Khoảnh khắc đó, hai vị Bá Hậu, chư vị Bá Phi, bốn vị Phó Tông Chủ, tất cả trưởng lão, đại quân, đệ tử trong Bá Việt Tông đều cúi đầu hành lễ.
Bá Kỵ Long Mã, Hỗn Độn Thú, 18 tôn Hoàng Vũ Bá Long ngửa đầu gầm vang như trống trận.
Toàn bộ Mệnh Thiên Nguyên Chủng khổng lồ ở bốn phương tám hướng cùng lúc nghiêng mình.
“Tông chủ giáng lâm!”
Thanh âm hơn cả sấm động cửu tiêu, chấn cho lòng người kinh sợ, tinh thần hoảng hốt.
Vào giờ phút này, tất cả quan khách đều vô thức bị khí thế mênh mông hùng vĩ của toàn tông ảnh hưởng.
Cả đám nhao nhao cúi đầu, ngay cả Bất Hủ Thần cũng vô thức khom lưng một cách quên tự chủ.
“Các vị khách khí rồi!”Lạc Nam nở nụ cười ôn hoà, thanh âm như gió xuân lan tràn khắp càn khôn.
Bầu không khí trịnh trọng, trang nghiêm thoáng chốc tan biến trong vô hình.
Các Bất Hủ Thần hít một ngụm khí lạnh, sống lưng thẳng tắp trở lại, linh hồn đầy hãi nhiên.
Vận thế của Bá Việt Tông mạnh đến mức tác động được đến tâm cảnh của Bất Hủ Thần như bọn hắn, làm tất cả bị bầu không khí lây nhiễm, trong lòng vô thức sinh ra cảm giác kính nể đối với Lạc Nam.
Mà càng đáng nói hơn chính là, vị Tông Chủ này vẫn mang tu vi Bất Hủ.
Trong khi Bất Hủ Thần Tháp đang ở trong tay Thần Huyền Huân…
Điều này chứng minh, thủ đoạn của Bá Việt Tông thật sự đã nằm ngoài dự kiến của tất cả.
Rốt cuộc nước ở tông môn này sâu đến mức nào?
Các Bất Hủ Thần ở Đông Cực Hải nhớ lại cảnh hắn dùng hàng loạt Bất Hủ Thần Vật đập Ngự Hải Thần Quân, cả người đầm đìa mồ hôi.
Sau trận chiến đó, vì không phải chuyện gì tốt đẹp đối với danh tiếng của Đông Cực Hải nên các thế lực Bất Hủ đã phong toả tin tức, ngăn cấm bất cứ ai tiết lộ ra ngoài, đồng thời xoá đi trí nhớ của hầu hết thế lực bên dưới Bất Hủ.
Bởi lẽ trận đánh đó khiến thanh danh của Bá Việt Tông ở Đông Cực Hải lên như diều gặp gió, có vô số thiên kiêu trẻ tuổi, thiên chi kiêu nữ muốn rời khỏi hải vực mà gia nhập Bá Việt Tông.
Nếu như để tình hình đó xảy ra, e rằng trong vòng ngàn năm tới, Đông Cực Hải sẽ mất đi thế hệ tương lai tiếp nối.
Thế nên ngoại trừ các Bất Hủ Thần ở Đông Cực Hải ra, chưa ai biết Lạc Nam sở hữu rất nhiều Bất Hủ Thần Vật.
“Haha!”Lạc Nam tươi cười, ra hiệu cho chúng nữ đến bên cạnh mình, tự hào giới thiệu:
“Đây là Thuỷ Hoang Bá Hậu – Yên Nhược Tuyết!”
“Đây là Bất Hủ Bá Hậu – Thần Huyền Huân!”
“Đây là các vị Bá Phi và nữ nhi của ta!”
Đón lấy sự cuồng nhiệt và sùng bái từ các phương, chúng nữ nội tâm ngọt ngào, các nàng vì hắn mà hãnh diện, hắn cũng luôn vì các nàng mà tự hào.
“Hôm nay là ngày Bá Việt Tông khai tông lập phái, chính thức trở thành một thế lực tại thế giới này, đa tạ các vị đạo hữu không ngại xa xôi đến chúc mừng, tặng lễ vật. ”Lạc Nam chắp tay cảm tạ:
“Nếu có tiếp đón không được chu toàn, xin hãy lượng thứ bỏ qua!”
“Haha, tông chủ nói quá lời. ”Đông Hải Long Tổ vuốt râu cảm khái:
“Có thể chứng kiến một tông môn cường thịnh như thế này, chính là vinh dự của lão phu!”
“Long Tổ nói không sai, Bá Việt Tông tiếp đón vô cùng chu đáo, không có chỗ chê!”Chúng nhân nhao nhao đáp lời.
Khách khí vài câu qua lại, Lạc Nam ngồi vào vị trí chủ toạ, cao tầng Bá Việt Tông yên vị ở xung quanh.
Bắt đầu các tiết mục đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Đầu tiên, chính là tuyên bố mục đích thành lập tông môn, chiêu thu đệ tử nhằm phát triển nền văn minh tu luyện toàn thế giới ở mọi lĩnh vực, bồi dưỡng ra những cường giả thành danh, phẩm chất và thực lực đều phải xuất chúng.
Chiêu mộ đệ tử không chú trọng thiên phú, không xem trọng căn cơ, chỉ cần có ý chí và đạo đức, khuyến khích người trẻ tuổi trong thiên hạ tự tin đến tham gia khảo nghiệm, đừng vì tự ti mà bỏ lỡ cơ hội.
Đi thẳng vào vấn đề, Bá Việt Tông sẽ không chủ động xâm phạm hay trêu chọc bất cứ ai vì lợi ích của bản thân, nhưng cũng không phải quả hồng mềm để người khác nắn bóp.
Tôn chỉ hoạt động của tông môn ngắn gọn hai câu:
“Người không phạm ta, ta không phạm người!”
“Có ân trả ân, có oán báo oán!”
Mấy lời này nhất thời khiến các thế lực tại Đông Nam nhẹ nhõm thở ra.
Bá Việt Tông đã tuyên bố với toàn thiên hạ như thế, tin tưởng sẽ không lật lọng, bọn họ tạm yên tâm rồi.
Đương nhiên vẫn có những người âm thầm cười lạnh tỏ vẻ không tin, ở thế đạo này thứ không đáng tin nhất chính là lời hứa, có trời mới biết tông môn các ngươi ấp ủ dã tâm hay không.
Giống như trung tâm thế giới trong quá khứ, cũng bình bình ổn ổn phát triển, đùng một ngày những cường giả mạnh nhất tại đó liên hợp, lập nên Cấm Khu, trục xuất tất cả tu sĩ yếu hơn, chỉ lưu lại thế lực và gia tộc của chính mình, lộ ra dã tâm xưng hùng xưng bá.
Có không ít người dù là Bất Hủ Thần, nhưng vì chiến lực không đủ gia nhập Cấm Khu, bị tiêu diệt hoặc truy sát, phải đến nơi khác khai tông lập phái, cả đời chưa dám quay về.
Ngoài mặt khách khí hoà thuận, trong lòng mỗi người suy nghĩ gì chỉ có trời mới biết được.
Lạc Nam đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, hắn sẽ dùng thời gian để chứng minh, còn trước mắt, hắn điều động Trận Pháp ngưng kết thành các toà chiến đài giữa quảng trường, cao giọng cười nói:
“Hiếm có cơ hội quần hùng tập hợp, bổn tông lập ra những chiến đài này, mời những đệ tử, thiên kiêu, cường giả xuất chúng các nơi giao lưu, luận bàn trong cùng cấp bậc, người thắng sẽ có trọng thưởng, người thua cũng được quà khích lệ. ”
Các vị trưởng lão liền mang lên Bất Hủ Dịch Thuỷ, Long Châu, lá cây Kiến Mộc, Bàn Đào Quả cùng Thăng Hoa Đan, Tre Cổ Việt các thứ… làm phần thưởng.
Đám người nhao nhao tán thành, dù sao thì đây cũng là cơ hội tốt để hậu bối trong nhà được cọ sát với thiên tài các nơi, thắng hay bại cũng có quà mang về, sao lại từ chối?
Huống hồ trong lúc dùng yến tiệc, được nhìn thấy tu sĩ đến từ các thế lực có tiếng tăm từ nhiều nơi luận bàn cũng là chuyện thú vị.
Thế là chỉ thoáng chốc, vài chục vị thiên kiêu từ khắp các nơi thả người lên đài cao, ai cũng muốn được thể hiện bản lĩnh trước mắt các Bất Hủ Thần.
“Tiểu Vu, ngươi lên thử thiếu chủ của Bá Việt Tông một chút. ”Vu Gia Lão Tổ – Vu Nhai truyền âm cho cháu nội, cũng là đệ nhất thiên tài Vu Gia thế hệ này.
Vu Gia Lão Tổ vẫn còn canh cánh trong lòng việc Lạc Nam nghiền ép mình tại Tây Cực, muốn con cháu thay mặt gia gia tìm lại mặt mũi.
Nếu như đệ nhất thiên tài của Vu Gia chiến thắng được Thiếu Chủ của Bá Việt Tông, đây cũng là chuyện vẻ vang.
“Lão quỷ, ngươi vẫn chưa chừa à?”Thấy ý định của Vu Nhai, Linh Gia Lão Tổ – Linh Khánh bất đắc dĩ.
“Hậu bối luận bàn mà thôi, có gì phải ngại?”Vu Nhai thản nhiên đáp:
“Dù thắng hay bại cũng là trải nghiệm tốt đối với hắn. ”
Linh Khánh thầm nghĩ cũng có đạo lý, thế là không ngăn cản.
“Tuân lệnh gia gia. ”Một thanh niên khôi ngô, hình thể tráng kiện đứng lên chắp tay, bước lên chiến đài, cao giọng nói:
“Vu Tử đến từ Vu Gia Tây Cực, mong được luận bàn cùng Bá Việt Thiếu Chủ!”
Lời này liền thu hút sự chú ý của mọi người, Lạc Nam cười hỏi:
“Tông ta có ba vị thiếu chủ, không biết tiểu hữu muốn luận bàn với ai?”
Vu Tử còn chưa đến mức kiêu ngạo lấy một chọi ba, thế là đáp: “Vị nào cũng được. ”
Tiểu Thiên Ý liếc mắt nhìn, nhẹ ngáp một cái, không có nhiều hứng thú, sau đoạn thời gian tại cái đấu trường kia, rất ít đối thủ khiến nàng thật sự muốn đánh.
Lạc Yêu Nhi nóng lòng muốn đứng lên, lại nghe Lạc Kỳ Nam truyền âm:
“Đối phương có vẻ muốn hạ thấp mặt mũi phụ thân, giao cho ta đi!”
Không dám trái lời đại tỷ, Lạc Yêu Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Lạc Nam tán thưởng, nếu đối thủ đến từ thế lực khác thì để Lạc Yêu Nhi lên cũng chẳng sao, nhưng Vu Gia có ân oán với hắn, khó tránh khỏi mang theo địch ý… Kỳ Nam không muốn muội muội chịu thiệt thòi nên mới ra mặt.
Rất có phong phạm đại tỷ…
…